Có lẽ rất nhiều người đã gặp phải trường hợp này: đang nói chuyện với bạn vô ý tay vung phải ngực cô đứng đằng trước hay bên cạnh nói chung thì có thể tha thứ được, ai chả biết mình ko cố tình.
Chuyện xảy ra thế này:
Bốn năm trước tôi mới vào đại học, tham gia nhóm hoạt động ngoại khoá của khoa đó là vì các chị khoá trên… dụ dỗ mà trong đó có một chị vô cùng xinh đúng loại gái tớ thích tuy ngực chị này chỉ cỡ B thui (cup B ) tôi nghĩ, vào nhóm hoạt động ngoại khoá có cơ hội tiếp cận người đẹp này.
Tuần thứ 2 sau ngày nhập học, các chị khoá trên đang chuẩn bị buổi lễ đón tiếp sinh viên mới mọi người đang họp trong văn phòng khoa về việc tổ chức kế hoạch hoạt động tôi cố ý nói cũng sẽ đến giúp cho nên hôm đó chỉ có mỗi tôi là sinh viên năm thứ nhất. Thảo luận cả buổi chiều tôi thấy nhạt phèo.
Hôm đó, chị ấy mặc một cái áo bó sát người màu be và váy bò ngắn làm nét ngực nhìn rõ.
Trời… ngồi bên cạnh chị ấy.
Đúng ở vị trí có thể thấy rõ ràng bộ ngực.
Mà chị ấy lại mặc chiếc váy ngắn…
Tôi sợ nếu nhìn chị ấy chăm chú, chị ấy phát hiện thì mất mặt lắm nên cứ ngắm chút ngắm chút thế mà mấy lần vẫn bắt gặp chị ấy nhìn tôi cười làm tôi xấu hổ…
Thảo luận xong thì phân tổ 4 người, mỗi tổ phải nhận một tiết mục.
May mắn làm sao, tôi lại ở trong tổ của chị ấy.
Siêu vui sướng!!!
Tổ có tôi, chị ấy, 2 chị lo hậu cần.
Không ngờ còn có việc khiến tôi bất ngờ hơn. Hai chị hậu cần bảo 2 chị bây giờ phải đi chợ mua thực phẩm cho ngày mai đã, vì thế chỉ còn tôi và chị ấy ở lại tập tiết mục.
Chúng tôi đi vào vị trí ngày mai là một góc phòng học rồi tập một trò chơi tập thể nhàm chán thổi một quả bóng bàn bay ra khỏi cái cốc chứa toàn bột mì.
Chúng tôi tập 10 phút.
Nói thật là vì chị ấy cầm cốc quá sâu tôi thổi mãi chả được, chị ấy bảo: để chị thổi xem nào, có khi chị thổi được.
Hồi đó tôi mới vào đại học, chả hiểu gì việc đời chứ nếu bây giờ mà nghe câu đó, phải có đến 20% là nghĩ… đến việc... thổi kia và 80% còn lại là… bị ăn tát, ha ha ha.
Rồi chị ấy thổi mãi cũng chả được tức mình liền dùng sức thổi mạnh một cái, những ai chơi trò này rồi đều biết nếu thổi mạnh, bóng không bay mà bột mì bay mù mịt trắng phớ mặt.
Tôi vội vã vớ chai nước suối giúp chị ấy rửa mặt, khi chị ấy rửa mặt, nước bò từ mặt xuống cổ rồi lẳng lặng thấm ướt ngực áo… chiếc áo màu be càng bó sát người hơn thấp thoáng thấy được cả một chút thêu ở rìa áo lót, tôi xấu hổ kinh khủng vội quay mặt sang phía khác. Chị ấy có lẽ phát hiện ra tôi có vẻ là lạ liền sát tới hỏi tôi, em làm sao thế?
Tôi vội vã liền…
Áo chị ấy ướt một mảng ngực nhỏ phần ướt làm chiếc áo bó bày tỏ ra một khoảng ngực đẹp tuyệt, tôi nhìn thấy thì quá… sợ, vừa xấu hổ vừa muốn nhìn thêm nhưng lại sợ chị ấy phát hiện, tôi mới vội vã quay phắt đầu sang một phía.
Chị ấy rửa mặt xong, không phát hiện ra áo bị ướt một khoảng mà chỉ phát hiện ra tôi đang lúng túng chị ấy tiến đến hỏi tôi, em làm sao thế?
Tôi bảo không sao, em không sao ạ, nhưng tôi vẫn không dám quay mặt lại.
Chị ấy bèn kéo tay tôi hỏi em làm sao thế hả? em khó ở à?
Tôi bất ngờ bị nắm cánh tay thì… giật thót mình vội vã giằng ra khỏi cái nắm tay của chị ấy… và cái giằng ấy làm tay tôi đập vào ngực chị ấy, tôi chỉ cảm thấy ướt và mềm mềm, hơi đàn hồi… tôi sợ hãi rụt tay vào.
Khi ấy, một sự im lặng tuyệt đối.
Đầu óc tôi trống rỗng... nghĩ thầm, thôi chết tôi rồi, chạm phải ngực của chị khoá trên rồi vừa mới lên đại học, đã gặp phải sự cố này rồi. Nếu chị ấy cho rằng tôi là yêu râu xanh, chuyện này lọt ra ngoài sau này tôi…biết sống ra sao? rồi tôi nghĩ đến việc chị ấy có thể gọi cảnh sát tới bắt tôi nữa. Tôi càng nghĩ càng… hình dung ra những khả năng đáng sợ nhất…
Chị ấy chạm nhẹ vào vai tôi.
Tôi quay hẳn lưng lại phía chị ấy, chị ấy bảo:
- Xin lỗi, chị không cố ý.
Tôi sững cả người, quay lại nhìn chị ấy nghi ngờ.
Chị ấy:
- Chị vừa kéo tay làm em giật mình sợ à?
Thế mà tôi cứ tưởng chị ấy sẽ trách việc tôi vừa… chạm phải ngực, chị ấy vẫn chưa phát hiện ra hay chị ấy đang nói lảng đi cho đỡ ngượng...?
Tôi càng lúc càng lo lắng, làm sao mà tự dưng lại buột mồm:
- Xin lỗi, lúc nãy không phải em cố ý giằng tay ra.
Chị ấy bảo:
- Có gì đâu…
Tôi bảo:
- Lúc nãy em vô tình chạm phải ngực chị, em xin lỗi.
Chị ấy:
- Hả???????????????
Cúi đầu nhìn xuống áo, thấy áo trong suốt bây giờ mới phát hiện ra, vội vã quay quay người đi giấu.
Tôi lúng túng mở ba lô của tôi tìm xem có giấy ăn không để đưa chị ấy, tìm mãi chả thấy.
Tôi bảo chị ấy, em đi toa-lét mua gói giấy lau áo, chị ấy im lặng...
Tôi nghĩ, chết mẹ tôi không cơ chứ, lúc nãy chị ấy không biết thì thôi, sao lại tự dưng lạy ông con ở bụi này. Chạy vội ra toa-lét.
Điên, đến nơi mới nghĩ ra là quên không mang tiền lại chạy vào phòng học lấy ví, gặp mắt chị ấy, tôi ngượng bảo:
- Em quên lấy tiền xu.
Chị ấy bỗng cười… Chị ấy cười đẹp cực, làm tôi hơi xao xuyến chị đi tới vỗ vai tôi:
- Đi nào, chị có tiền.
Thế là… hai chúng tôi cùng đi vào toa-lét!
Sau, chị ấy sửa sang xong, đi ra. Chúng tôi quay về phòng học lấy đồ rồi lên Văn phòng khoa. Ai ngờ, văn phòng khoa đã khoá cửa mà áo và chìa khoá nhà của chị ấy đều để trong văn phòng rồi. Tôi lúc ấy chả biết làm thế nào.
Chị ấy hỏi tôi có xe không? Tôi gật đầu Thế thì chúng ta đi dạo tí đi, muộn một chút quay về xem có ai không.
Tôi vừa đến Cao Hùng, chỗ nào cũng lạ. Chị ấy bảo, thế để chị đưa em đi giới thiệu Cao Hùng nhé.
Tôi lái xe theo chỉ dẫn của chị. Lúc đi đường rất ít nói chuyện, vì chúng tôi không thân, lại chả có đề tài gì.
Tôi nghĩ mãi có nên mở lời trước không. Nhưng mà, vừa nãy đ.ng vào ngực người ta, ngại quá.
Ai dám mở mồm?
Chúng tôi cứ đi như thế đến tận Đại học Trung Sơn. Tôi dắt xe lên phà.
Thế thôi, tôi vốn ban đầu chỉ định kể lại chuyện, tôi đã vô ý chạm phải ngực con gái thế nào thôi. Ngực thì…đã chạm rồi, câu chuyện đến đây là hết!
(Xin lỗi bà con thì đấy, ngực thì đã chạm rồi chuyện hết rồi còn lại... chỉ là mối tình đầu của tôi những năm đại học).
Tôi cùng chị ấy đến trường Trung Sơn
Tôi run run dắt xe máy lên phà từ vịnh qua đảo. Lần đầu tiên đi phà, lỡ phi cả xe xuống biển thì…
Phà khởi động, chị ấy dựa vào lan can gió biển thổi bay mái tóc, nhẹ nhàng xôn xao. Nắng chiều sáng lên trên gương mặt chị ấy hơi u sầu, chị ấy quay lại nói gì với tôi thế là phát hiện tôi đang chằm chằm nhìn chị ấy, tôi bị giật mình một cái, chị ấy cười:
- Em lại nhìn trộm chị rồi.
- Làm gì có!
- Thế hôm nay không phải là em toàn nhìn trộm chị à? - nghiêng đầu cười mím mím nói với tôi.
Ngượng kinh khủng, tôi vờ mải ngắm sóng.
Rồi đến đảo Kỳ Kim, chúng tôi tới bãi biển Kỳ Kim. Bỏ giầy treo lên xe máy cả hai đi xuống bãi cát, dọc bờ cát không nói gì… đi tới tận đầu kia của bãi, nơi có công viên cối xay gió rồi quay về chỗ cũ… hoàn toàn ko nói một câu !!!!!!!!!!!!!!
Cuối cùng chị ấy mở lời trước:
- Em thấy chị có xinh không?
Tôi dừng lại nghi hoặc, chị ấy quay về phía tôi cười mỉm, tôi bảo:
- Chị đẹp lắm, rất có phong cách, hẳn chị có nhiều người theo đuổi.
Nghe tới đó, chị ấy ko cười nữa quỳ xuống, bất động…
Tôi nghĩ: "Ối mẹ ơi, mình lại nói hớ cái gì rồi! Khen gái đẹp thì gái phải vui chứ nhỉ?"
Chị ấy quỳ xuống, run rẩy khe khẽ. Tôi cũng quỳ theo. Phát hiện ra chị ấy đang khóc.
Tôi sợ… tôi chả hiểu tôi đã làm gì nên tội, nói nhầm câu nào. Tôi vội vã rút trong túi ra gói khăn giấy lúc nãy mua.
Chị ấy nói:
- Xin lỗi, tự nhiên mình lại khóc, làm bạn khó xử.
Tôi cúi đầu không nói.
Sóng đập tới nơi chúng tôi quỳ bắt đầu làm ướt quần áo cả hai... nhưng chúng tôi vẫn ngồi bất động. Rồi, tôi ko biết tôi lấy từ đâu ra dũng khí tôi đã ôm lấy chị ấy…
Một đứa con trai quen chưa mấy ngày, một người con gái còn chưa hiểu nhau chị ấy không hề chống cự, mà lại tựa vào tôi, để tôi ôm.
Có lẽ phải 10 phút.
Có lẽ vì phải quỳ, chân tôi bắt đầu tê dần, trong khi chị ấy cứ bất động trong lòng tôi và cứ thổn thức khóc mãi.
Chân tôi tê, đến mức cứ run bần bật.
Chị ấy ngửa đầu lên hỏi tôi: Sao thế?
Tôi ngồi bệt xuống cát, bảo… chân tôi bị tê quá rồi! thế là chị ấy cười một lúc... bây giờ tôi đã bạo dạn hơn, kề sát môi chị ấy chị ấy dùng tay đẩy tôi ra… nhưng tay kia lại vẫn nắm tay tôi.
- Xin lỗi! cả hai cùng đồng thanh nói.
Rồi màu trời tối dần, chị ấy bảo về thôi trên đường về chúng tôi im lặng... nhưng trên đường về, chị ấy... ôm tôi.
Bây giờ mới nhớ ra là chìa khoá và áo khoác của chị ấy vẫn còn ở trường !!!
Về trường chúng tôi vội vã lên khoa, văn phòng khoá kín, mọi người đã về hết. Chúng tôi đứng bơ vơ giữa khoa vắng tôi hỏi chị ấy, trời bây giờ phải làm sao đây nhỉ?
Chị ấy cúi đầu nói:
- Thế có thể đến chỗ bạn không?
Tôi sững sờ, giả vờ chưa nghe thấy gì nghĩ bụng, chết rồi trời ơi thế này là thế nào nhỉ.
Vừa vui mừng vừa… lo kinh khủng.
Vui vì chị ấy là người tôi thích lâu rồi, phải chăng chị ấy cũng … thích tôi nhỉ? Lo là vì... tôi đang ở trong ký túc xá.
Làm sao, làm thế nào bây giờ?
Tôi thì ở ký túc, mà chị ấy lại bảo đi đến chỗ tôi. Nhưng mà chị ấy cũng không về nhà được…
Chị ấy hỏi lại:
- Có thể đến chỗ bạn không?
Tôi thật thà bảo, em đang ở trong ký túc, nhưng mà… tôi cũng ko thể để lỡ cơ hội vàng ở cùng chị ấy nên tôi bảo: chị chờ em tí. Tôi chạy đi gọi điện thoại cho các bạn cùng phòng.
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!
Bọn nó đều mới vào đại học, được kỳ nghỉ cuối tuần đều đã về nhà cả, bọn nó về nhà hết rồi, hôm nay chỉ còn mỗi tôi. Tôi nói cho chị ấy biết là có thể về phòng ký túc của tôi. Chị ấy ngập ngừng:
- Nhưng… nữ sinh cũng ko đc vào qua đêm ở ký túc nam.
Tôi buột miệng:
- Ahhhh… chị còn định ngủ đêm ở phòng em á ???
Chị ấy cúi đầu không nói gì. Nói thật, lúc đó trong lòng tôi rất đắn đo (nếu mà là tôi bây giờ í à, phải 80% nghĩ ngay rằng: chết mẹ, nó định lấy mình ra làm bố cái thai của nó).
Rồi chúng tôi đi ra ngoài kiếm chút gì ăn, định đợi 2 giờ sáng quản lý ký túc đi ngủ sẽ lén lút dẫn chị ấy vào ký túc.
Lúc đó tôi từng nghĩ, sao chị ấy lại không gọi điện cho các bạn bè nhờ giúp đỡ nhỉ, đến ngủ nhà bạn đi. Tôi không hỏi, sợ chị ấy đổi ý.
Tôi nghĩ tôi còn đen tối hơn chị ấy.
Ăn xong chúng tôi về trường, ngồi ở sân bóng rổ xem người ta chơi bóng. Chúng tôi tán đủ thứ chuyện, chị ấy bảo: mình có một người bạn trai đã yêu nhau hai năm rồi.
Trái tim tôi lạnh cóng…!
Nhưng sao nói đến bạn trai mà mặt chị ấy lạnh tanh?
Hoá ra, người yêu chị ấy đang du học ở trường UCLA - Mỹ hai người chỉ liên lạc qua MSN messenger và E-Mail. Hai năm nay, chỉ gặp nhau 2 lần… đều là trong kỳ nghỉ đông, anh kia quay về Đài Loan rồi cũng vì lệch múi giờ lên mạng thường chẳng gặp nhau nên chỉ còn dùng mail, nhưng anh kia thường ít khi trả lời mail của chị ấy mà lại còn toàn viết mail bằng tiếng Anh… chị ấy không đọc được cũng chẳng dám nhờ ai dịch hộ vì đó là thư tình…
Hồi đó, tôi còn dùng YIM (Ở Đài Loan, YIM là một dịch vụ lạc hậu, rất ít người dùng YIM, thậm chí rất nhiều người không biết trên đời có YIM, chỉ toàn chat bằng MSN) tôi còn chả biết MSN là gì…
Bạn bè chị ấy đều khuyên chị ấy chia tay anh kia cho xong, yêu mà xa nhau thế thì khổ quá. Tôi cũng nói với chị ấy:
- Đúng đấy chị ạ, sao chị không chia tay đi, có khi anh ta có bồ ở bên đó rồi.
Nói xong thì tôi hối hận, sao tôi tiểu nhân quá… tôi không quen anh người yêu của chị vì sao lại đi nói xấu anh ta. Không ngờ chị ấy lại bắt đầu khóc ... 囧
Chị ấy bảo:
- Tại vì ngày xưa, mình tỏ tình trước với anh ấy, khó khăn lắm rồi mới yêu được anh ấy, bây giờ mình không thể vì xa cách thì lại đòi chia tay, như thế thật không hay ho lắm. Mình muốn tiếp tục chờ đợi anh ấy, nhưng trong lòng mình sợ hãi, mình cực kỳ do dự… chí ít, thì mình cũng sẽ chờ chính miệng anh ấy nói ra câu đòi chia tay, thì mình mới chia tay. Nghe hết lời chị ấy tôi nghĩ về mấy mối tình thời học phổ thông của tôi, thật đúng là trẻ con học đòi yêu đương nhăng nhít hoàn toàn không hiểu không biết và chưa đủ chín chắn…